" Sương gió cuộc đời" đã làm tóc mẹ bạc, đôi mắt mẹ trũng sâu hơn, vầng tráng mẹ nhăn hơn ... Và cũng đã làm cho Mẹ mạnh mẽ hơn, yêu thương hơn cuộc sống này. Bởi vì mẹ đã có chúng tôi, những thiên thần đáng yêu cũng lắm lúc ngỗ nghịch. Đã bao lần mẹ đã rơi nước mắt khi chúng tôi bị đau, khi chúng tôi làm mẹ buồn và mẹ cũng đã khóc vì Hạnh phúc khi thấy chúng tôi trưởng thành hơn, biết yêu thương nhau hơn và biết yêu mẹ nhiều hơn.
Sau chiến tranh kết thúc, cuộc sống của gia đình như đảo lộn. Bao nhiêu những khó khăn, nhọc nhằn đè nặng lên một cô bé 12 tuổi. Nghỉ học, bao nhiêu ước mơ, tuổi thơ đành dang dở. Cô phải dành thời gian để cùng mẹ của mình bôn ba ở chợ, hằng ngày ở nhà để chia sẽ công việc lo cho các em nhỏ của mình.
Thời đi học cô gái này được rất nhiều bạn bè, những đàn anh và đặc biệt những người lính rất yêu thích và mến mộ bởi giọng hát trong trẻo, ngân vút như Thiên thần. Và đến tận bây giờ đã hơn 40 năm mà mọi người vẫn còn yêu quý. Nhưng có một người không đồng ý đó chính là Ba của cô, bởi vì một quan niệm đã hằn sâu trong ông:"Xướng ca vô loài". Mặc dù sau những lần đi hát về bị đánh, la mắng nhưng với đam mê, yêu thích, như "Máu nghệ thuật" chảy trong người nên cô vẫn mang tiếng hát của mình đến mọi người.
" Ai bảo chăn trâu là khổ, Chăn trâu sướng lắm ai ơi ..."
Đây là bài hát mà một người bạn hàng xóm của mẹ tôi vẫn thường kể cho tôi khi mẹ hát: "Khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ, mặt đồ bà ba ống "xen" lên, ống thả xuống để lộ đôi chân trắng bé nhỏ với một giọng hát trong thanh cao vút nhưng ấm lòng."
Cuộc sống đã không đồng hành để mẹ thực hiện ước mơ trở thành ca sĩ, được hát trước mọi người. Nhưng với chúng tôi mẹ là một ca sĩ tuyệt vời, Mẹ hát kể từ khi chúng tôi được lọt lòng ra đời, cho đến khi lớn lên, và bây giờ mẹ lại hát cho các cháu của mình nghe ...
Bà ngoại của tôi mất sớm, khi đó mẹ mới 15 tuổi, ông ngoại thì "vắng nhà" nhiều năm. Ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới nhưng phải đối mặt với những biến cố quá lớn, có lúc cô gái đó muốn ngã gục. Nhưng điều này không được phép xảy ra bởi vì sau cô còn đến 5 người em trai nhỏ nữa. "Mẹ không thể đầu hàng"
Bao nhiêu bạn bè cùng trang lứa cắp sách đến trường, mẹ thì phải sáng nắng chiều mưa với đôi gánh nhỏ trên vai, quanh năm ở chợ để bôn ba với đời, kiếm sống, kiếm tiền phụ giúp gia đình... Nhưng những gian khó ấy đã không thể khuất phục được con người nhỏ bé ấy mà ngày càng làm cho cô trở nên mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống này hơn, yêu gia đình hơn.
" Giấy rách phải giữ lấy lề", "Thương người như thể thương thân" ...
Không phải là cô giáo nhưng mẹ luôn dậy cho chúng tôi phải biết giữ được nhân cách con người dù sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mẹ dạy cho chúng tôi biết yêu thương, giúp đỡ những người không may mắn như mình, hoàn cảnh khó khăn hơn mình. Mẹ không bắt chúng tôi phải học giỏi để sau này kiếm thật nhiều tiền, mà luôn khuyên răn các con phải cố gắng học hành để sau này nên người, giúp ích cho bản thân, cho gia đình và là người có ích cho xã hội.
Tôi chưa từng một lần nói với mẹ rằng :"Con yêu mẹ". Nhưng những gì của Tôi ngày hôm nay đó chính là Tôi học từ người mẹ kính yêu của mình, từ tất cả sự yêu thương mà mẹ dành cho Tôi. Tôi biết yêu quý cuộc sống này hơn. Tôi trân trọng những gì mình đang có hơn. Tôi biết yêu thương mọi người hơn... Và Tôi Yêu Mẹ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét